Có một team làm việc trong công ty với biệt danh là “team lạnh lùng“. Họ được gọi như vậy bởi vì không bao giờ cười và không bao giờ hiện ra bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của họ. Một ngày, sếp của họ quyết định kiểm tra xem liệu họ có thực sự là những người lạnh lùng như mọi người vẫn nói hay không.
Sếp gọi tất cả các thành viên trong “team lạnh lùng” vào phòng họp và hỏi: “Nếu bạn đang lái xe và đến chỗ giao nhau, nhưng đèn giao thông bị hỏng và không còn hoạt động, thì bạn sẽ làm gì?”
Các thành viên của “team lạnh lùng” nhìn nhau và không trả lời gì. Sếp không vui và tiếp tục hỏi: “Vậy nếu tôi nói với bạn rằng đèn giao thông bị hỏng ở địa chỉ XYZ, thì bạn sẽ làm gì?”
Các thành viên của “team lạnh lùng” vẫn không trả lời gì và chỉ nhìn nhau một cách thờ ơ. Sếp cảm thấy bực bội và nói: “Nếu không ai trả lời tôi thì tôi sẽ giữ lại cả nhóm này và không cho họ nghỉ đến khi tôi tìm được câu trả lời!”
Ngay lập tức, một nhân viên trong “team lạnh lùng” đứng lên và nói: “Nếu đèn giao thông bị hỏng thì chúng tôi sẽ giúp đỡ nhau để đi qua đường an toàn. Còn nếu sếp cho biết địa chỉ XYZ thì chúng tôi sẽ cố gắng tìm đến đó một cách nhanh nhất.”
Sếp vui mừng và nói: “Đúng rồi đấy! Bạn là người đầu tiên trong nhóm này mà tôi đã nghe được giọng nói. Nhưng tại sao bạn lại không bao giờ nói chuyện với đồng nghiệp của mình?”
Nhân viên đó cười và trả lời: “Bởi vì tôi luôn nghĩ rằng họ không có gì để nói với tôi cả!”.
Cả “team lạnh lùng” và sếp đều cười vui và từ đó, họ trở thành một nhóm làm việc đầy tình cảm và hòa đồng.